Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
