Nhận ra sự nhận biết đó là sự phát sinh của sự tĩnh lặng ở nội tâm.Ta không thể và cũng không cần tạo ra sự tĩnh lặng.Khi cái Chết đã không còn được chấp nhận, đời sống sẽ mất đi chiều sâu của nó.Chúng ta còn đồng hoá mình với những khổ đau mà chúng ta đã cưu mang.Làm như thế, bạn sẽ cho rằng người khác là “sai” là bạn luôn luôn là “đúng”.Vì đời sống lúc đó không còn phù hợp với bạn nữa.Do đó, người hấp hối sẽ rất bất an, bối rồi vì không làm được gì để giúp cho nỗi khổ của người thân; nên họ sẽ không dễ dàng siêu thoát, hoặc sẽ thiếu sáng suốt để chọn con đường lành khi đi đầu thai.Sự hiểu biết có tính chất tri thức về một khía cạnh nào đó của một người thì rất hữu ích cho những gì có tính thực tiễn.Tự thân cấu trúc của ngôn từ đã cho thấy rằng con người không thực sự nhận thức được bản chất chân thực của chính mình.Còn những gì xuất hiện qua sự chú tâm của bạn thuộc về thứ tâm thức chưa bị điều kiện hoá – đó cũng chính là bản chất của bạn bên dưới những tên họ, hình thức bên ngoài.