Mệt sao cháu còn đi chơi.Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu.Không được đâu cậu ơi.Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này.Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội.
