Ông thực sự không biết rõ bản tính con người.Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan.Chương trình đó do ông Sibyl F.Nhưng mặc dầu xương tôi gần lòi khỏi da, như những mỏm đá trên sườn đồi, mặc dù chân tôi nặng như chì, tôi cũng chẳng hề ưu phiền! Tôi không khóc một tiếng, tôi cứ mỉm cười! Phải, tôi bắt buộc phải mỉm cười.Sau khi đi lang thang khoảng một giờ như vậy, tôi tới cuối một con đường ô tô buýt, Nhớ lại hồi trước hai vợ chồng thường leo lên một chiếc xe thứ nhất ở bến.Vậy thì ta phải hành động theo tài năng của ta, như Irving Berlin đã khôn khéo khuyên George Gershwin.Bây giờ tôi điều khiển một xưởng làm bìa dầy trên 450 thợ.Tôi không kể chuyện ông "X", ông "Y" nào, hoặc "một người quen ở Ohio" cho bạn nghe đâu.Tôi cảm thấy không khí dồn vào phổi tôi.Khi đọc bức thư phúc đáp ấy, ông ta tức uất người.