Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.Như một con rết hoặc như một con rắn.Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.