Ngày cũng tối như đêm.Ông giảng: "Phân nửa những nỗi lo lắng của loài người là do người ta cứ gắng tìm một quyết định trước khi thu thập đủ những sự kiện để làm nền tảng cho quyết định đó.Bất cứ thầy thuốc nào cũng biết rằng muốn chữa bệnh nhân bị bệnh thần kinh, trước hết phải bắt họ hoàn toàn nghỉ ngơi.Rồi tôi nhắm mắt lại, nghe hơi phì từ vói ra.Và đuổi người người đànbà không nhà ấy ra cửa.Nhưng tôi đã để cho tinh thần hưu dưỡng và hết lo nghĩ.Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết."Một phần lớn cái mà ta gọi là hoạ.Sau cùng bạn bình tĩnh xem xét có cách nào cải thiện tình thế được không - cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước rồi đó.Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận.