Khi Lawes tới, ông hỏi bằng một giọng vui vẻ: "Sao? Tôi để ông giám đốc khám Sing Sing, ông nghĩ sao? Phải có một người giỏi mới được".Chị đó dâng ông một miếng bánh mì bột bắp.Nhiều năm trước, một khách hàng giận dữ bước vào văn phòng ông J.Cho không tôi, tôi cũng không nhận.Như trường hợp của ông Eugène Wesson.Hay là ông lại hỏi ông Livingston Longfellow xem sao? Chắc ông biết ông ấy có một cuốn phim tuyệt đẹp về những cuộc săn bắn lớn ở ấn Độ.Bởi ta cho như vậy là để được tiếng hảo tâm, để thỏa lòng ưu làm việc nhân, đẹp và cao cả, và để phước về sau.Ông nói có lý và tôi đã có dịp nhận rõ sự thực đó: Một hôm tôi gặp ở Nữu Ước 30 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạng, lết bết leo lên những bực của một nhà ga lớn."Đuổi người làm công, không phải là một cái thú.Ông Grammond trả lời: "Tự nhiên.
