Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.Cũng có hôm ngủ khá say.Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại.Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.