Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.Và dễ sống hơn một chút.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Và thích được dẫn đi hơn.
