Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không.Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền.Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.Không ngủ cũng phải nằm.Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.