Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.Hắn phải lừa phỉnh mình.Chạy đi mua thì không có hứng.Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.Chẳng có gì để thấy xót thương.
