Không ăn không uống, hai ngày sau, chú voi già đáng thương trút hơi thở cuối cùng."Sao mặt cô nhìn giống con nít vậy ạ?" - cô bé ngây thơ hỏi.Sao ko yêu và khóc như trẻ thơ, hành động và suy nghĩ như người lớn?”Những con đường xưa hai bên giờ đã rợp mát bóng cây, thoáng mát hơn, sạch đẹp hơn.- Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp.Lâm Vinh cũng chẳng thể nói thêm lời nào vì trên gương mặt của một tên con trai tưởng chừng mạnh mẽ và chai đá giờ đây cũng đã ướt đẫm nước mắt.Nhưng dù sao tự nhiên cũng thấy vui vui.Cao ca là khi bạn sẳn sàng bẻ đôi chiếc bánh của mình để thể hiện thiện chí với người chưa bao giờ chịu cho bạn ăn chung chiếc bánh của họ.Cái giọng nói đó làm cô giật bắn mình, cố trấn an con tim đang đập loạn nhịp, Linh Vy quay lại.“Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép.
