Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.Chúng là những bước chân của suy nghĩ.Mân mê hoài cuốn anbum.Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
