Tôi thôi xúc động rồi.Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa.Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.Cũng như với cuộc đời này.
