Hoặc sẽ bắt mình quên.Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn?Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.