Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính.Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.